Vợ của ta là quận chúa
Phan_58
Không biết cô bé Thành Nhược Hề kia hiện giờ ra sao. Một năm cũng sớm
qua rồi, không biết nàng cùng tiểu quận chúa... Khoan đã, vì sao ta phải thay nàng lo
lắng nhiều như vậy, thật là tự tìm phiền phức mà.
Lần nữa quay lại nhìn kẻ mập mạp đang quỳ rạp trên mặt đất không còn nhúc
nhích, rồi ta nhảy ra ngoài cửa sổ, ly khai nơi này.
Ta cũng không hiểu vì sao, rõ ràng là muốn dùng khinh công cực nhanh trở về
chỗ ở, nhưng rồi lại không tự chủ mà dừng chân trên mái ngói quận mã phủ này.
- 980 -
Thành Nhược Hề hẳn là đi rồi.
Ân? Vì sao ở giữa đêm hôm khuya khoắc, trước cửa quận mã phủ còn có một
chiếc xe ngựa dừng lại đây, là khách nhân đến bái phỏng sao? Không phải, xuống xe
ngựa chính là Tấn Ngưng quận chúa. Phía sau nàng, còn có một người đang được dìu
ra... Tấn vương gia? Đã trễ thế này, nhìn bộ dạng bọn hắn tựa như vừa mới từ nơi khác
gấp rút trở về. Nhưng vẫn không nhìn thấy Thành Nhược Hề xuất hiện, như vậy, có lẽ
ta nên ly khai nơi này, rình xem những việc chẳng chút liên quan đến mình, thật sự có
điểm nhàm chán.
Chính là Tấn Ngưng quận chúa vừa vào cửa, liền đã hô lên: "Nhược Hề?"
Chẳng lẽ Thành Nhược Hề có trong quận mã phủ? Nhưng ngay lập tức ta liền
phủ định ý nghĩ này. Không đúng, Thành Nhược Hề không có ở đây. Bởi vì ta chẳng
hề thấy bóng dáng nàng, hay là ngửi thấy được hương vị.
"Nguyệt Nhi." Tấn Ngưng quận chúa bắt lấy một nha hoàn bên cạnh, nét mặt
kích động hỏi, "Nhược Hề đâu, Nhược Hề ở đâu?"
Ta không khỏi thở dài, chỉ là nhìn không thấy một người mà thôi, lại khiến
cho vẻ mặt vốn luôn trầm tĩnh của Tấn Ngưng quận chúa đại thay đổi.
Nha hoàn kia sửng sốt: "Quận chúa, ngài nói cái gì vậy, quận mã gia không
phải cùng với ngài rời đi sao?"
"Không phải." Tấn Ngưng quận chúa lắc lắc đầu, "Nàng, nàng nói về kinh
thành trước, bồi Lương đại phu thăm một người bạn, sau đó, sau đó lại quay về quận
- 981 -
mã phủ chờ ta..."
"Ngưng nhi." Tấn vương gia chậm rãi đến gần nhẹ hô.
Nhưng Tấn Ngưng quận chúa lại hoàn toàn như chẳng hề nghe thấy, chỉ vén
lên vạt áo dài chấm đất của nàng, vừa gọi tên của Thành Nhược Hề, vừa vội vàng
chạy vào trong phủ.
Đứng ở trên mái ngói nhìn thấy tất cả chuyện này, ta lại càng cảm thấy kỳ lạ
hơn. Cô bé Thành Nhược Hề kia... Nàng lại đang giở trò gì vậy?
Cả quận mã phủ chợt thành náo nhiệt, một đám hạ nhân vội vàng theo sát phía
sau Tấn Ngưng quận chúa, đi từ phòng này đến phòng kia, từ hành lang này đến hành
lang khác. Nhưng Tấn Ngưng quận chúa lại chẳng hề chú ý đến chính mình mang
nhiều hạ nhân đến vậy chạy khắp quanh phủ, vẫn như mất hồn tìm kiếm lấy “Nhược
Hề của nàng”.
Qua một lúc lâu giằng co, Tấn Ngưng quận chúa hấp tấp chạy vào trong một
gian phòng, ngay sau đó cũng là Tấn vương gia với sự giúp đỡ của hạ nhân, hắn nói
cùng Tấn Ngưng quận chúa: "Đừng tìm, Ngưng nhi, người kia sẽ không xuất hiện
nữa."
Không kiềm nén được lòng hiếu kỳ của mình, ta nhẹ nhàng nhảy lên trên gian
phòng đó, khom thân thể xuống, vạch ra một mảnh ngói trộm nhìn.
Chỉ thấy Tấn Ngưng quận chúa đang ngồi ngây ngốc trên giường, không hề
nhúc nhích.
- 982 -
Tấn vương gia nhường toàn bộ hạ nhân lui ra, sau khi cẩn thận đóng cửa lại,
hắn mới ngồi xuống bên cạnh bàn.
"Thành cô nương, sẽ không xuất hiện nữa." Tấn vương gia chợt nói.
Thành cô nương? Tấn vương gia biết Thành Nhược Hề là nữ tử?
Lại nghe thấy Tấn Ngưng quận chúa lẳng lặng đáp lời: "Nhược Hề sẽ không
gạt con... Nàng sẽ không gạt con."
"Ngay cả từ thư nàng cũng ký tên rồi, con đừng miên man suy nghĩ nữa." Tấn
vương gia lại nói, thậm chí ngữ khí có phần lạnh băng.
Ta không nghe thấy Tấn Ngưng quận chúa trả lời, khi nhìn tới, chỉ thấy nàng
không có bất kỳ động tác.
"Ngưng nhi." Thanh âm của Tấn vương gia bắt đầu mềm lại, "Nghe lời phụ
vương, hãy quên Thành cô nương đi."
Tấn Ngưng quận chúa cười vài tiếng, sau đó nàng cúi đầu lẩm bẩm: "Phụ
vương gạt ta... Ngay cả Nhược Hề cũng gạt ta... Phụ vương, ngài không phải nói chờ
đến khi trở lại kinh thành, mới hảo hảo cân nhắc sao, ngài đã nói..."
"Phải." Tấn vương gia thở dài, "Phụ vương lừa con, nhưng phụ vương làm
như vậy cũng là vì muốn tốt cho con, Thành cô nương cũng hiểu được giữa các con là
không thể nào, vì vậy Ngưng nhi con..."
- 983 -
"Phụ vương, ngài có thể cho con gặp Nhược Hề một lần không, chỉ một
lần…" Tấn Ngưng quận chúa cứ thế nói, "Con muốn cùng nàng nói vài lời, có thể
không?"
"Ngưng nhi!" Tấn vương gia tựa hồ có điểm tức giận, "Con có biết, con có
biết nếu chuyện này phát sinh ở nhà người khác... Làm phụ mẫu sẽ đối đãi với các con
như thế nào không? Cũng sẽ... Cũng sẽ không giống như bây giờ, để cho Thành cô
nương rời đi đơn giản như vậy, con biết không? Phụ vương chỉ có con là nữ nhi duy
nhất, từ nhỏ yêu thương con, cưng chìu con... Chẳng lẽ con lại muốn nghịch ý phụ
vương sao?!"
"Phụ vương…" Tấn Ngưng quận chúa thậm chí quỳ xuống trước mặt Tấn
vương gia, cầu xin nói, "Con muốn gặp mặt Nhược Hề, ngài để cho con trông thấy
nàng được không?"
"Đứng dậy." Tấn vương gia nói, "Không cho phép quỳ."
Tấn Ngưng quận chúa lại lắc đầu, khuôn mặt đã tràn đầy nước mắt: "Phụ
vương, ngài để cho Ngưng nhi gặp mặt Nhược Hề đi, con thật sự rất muốn thấy nàng,
con thật sự..."
"Đứng dậy, cùng phụ vương quay về vương phủ." Tấn vương gia đứng lên
nói.
Tấn Ngưng quận chúa nghe xong, lập tức kích động hơn nói: "Con không đi,
con không muốn đi..."
"Con, con có phải nhất định muốn cho phụ vương tức đến ngã bệnh trên
giường, con mới vừa lòng hay không?!"
- 984 -
"Phụ vương..." Tấn Ngưng quận chúa đã khóc đến không thành tiếng.
"Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhi!!" Không để ý tới Tấn Ngưng quận chúa than khóc,
Tấn vương gia đột nhiên lớn tiếng kêu.
Chỉ một lát sau, một nha hoàn chạy vào.
"Giúp quận chúa thu dọn đồ đạc, sáng mai bổn vương sẽ qua đây đón quận
chúa quay về vương phủ." Nói rồi, Vương gia chống quải trượng đi ra khỏi phòng.
Chứng kiến tất cả chuyện này, ta đại khái đã hiểu chuyện gì đang xảy ra trong
quận mã phủ.
"Quận chúa, đây là thế nào? Ngài, ngài mau đứng lên đi." Nha hoàn kia vội
dìu Tấn Ngưng quận chúa đang quỳ trên đất lên hỏi.
"Ta không sao." Tấn Ngưng quận chúa đột nhiên yên tĩnh trở lại, nàng giãy
khỏi người kia đỡ dậy, tự mình ngồi lại bên giường.
Ta đang chuẩn bị ly khai, nhìn thấy nàng như vậy không nén được muốn lưu
lại thêm một lát.
"Quận chúa... Quận mã gia đâu, Tại sao chỉ có ngài cùng Vương gia trở về?
Ngài sao lại vừa về tới đã đi tìm qu ận mã gia?" Nha hoàn kia dường như chẳng biết
được điều gì.
- 985 -
"Nhược Hề nàng..." Tấn Ngưng quận chúa thế nhưng cười cười, "Nàng bỏ lại
ta."
"Quận mã gia... Bỏ lại ngài?"
"Nguyệt Nhi, ngươi để cho ta ở một mình được không?" Tấn Ngưng quận
chúa nói.
"Chính là, chính là Vương gia muốn ta thay ngài thu dọn đồ đạc..."
"Không cần thu dọn. Ta không đi, ta tuyệt đối sẽ không rời đi quận mã phủ."
Tấn Ngưng quận chúa chậm rãi nói.
"Nhưng..."
"Ngươi đi về trước nghỉ ngơi đi, muộn rồi."
"Quận chúa..."
"Đừng lo cho ta." Tấn Ngưng quận chúa lại cười cười, "Ta cũng muốn nghỉ
một lát."
Nha hoàn kia có lẽ cảm thấy mình không thể lay chuyển được quận chúa, tuy
rất muốn lưu lại nhưng cũng cẩn thận từng bước rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Tấn Ngưng quận chúa ngồi ở bên giường. Nàng lẳng
lặng ngồi, không hề nhúc nhích. Bất chợt, tuy chỉ là những thanh âm rất nhỏ, nhưng ta
- 986 -
cũng có thể nghe được rõ ràng, đó là những lời thì thào của quận chúa: "Tại sao
ngươi bỏ lại ta chứ... Rõ ràng đã nói ngươi, ngươi s ẽ không rời bỏ ta..." Và những lời
không khác nhau lắm, Tấn Ngưng quận chúa cứ chậm rãi lập lại nhiều lần.
Dường như ta... đang nhìn thấy chính mình hơn nửa năm trước.
Không đúng, có lẽ nàng so với ta còn hãm sâu hơn.
【 121 】
"Bên trái một chút... Không phải, bên phải... Ai nha, sư muội a..."
"Ngươi vừa mới nói bên trái, bây giờ lại nói bên phải." Ta nhịn không được
quát lên, hướng Nhị sư huynh đang đứng khoa chân múa tay ở cách xa đó tức giận,
"Đã nửa canh giờ rồi, ngươi còn chưa kết thúc sao!!"
Nhị sư huynh sững sờ đứng nguyên tại chỗ, hoảng sợ thốt lên: "Ta, ta cũng chỉ
là muốn cho bảng hiệu nhìn tốt một chút thôi mà..."
"Người ta là đến xem bệnh, ai quản bảng hiệu nhà ngươi lệch hay là không?"
Ta vừa nói, vừa giận dỗi đem cái bảng hiệu "Lương Sơn y quán" kia tùy tiện treo ở
trên tường, sau đó vỗ vỗ tay, nhảy từ trên ghế xuống.
- 987 -
"Không phải a, sư muội." Nhị sư huynh lẽo đẽo đi theo sau ta bước vào đại
sảnh, "Vừa rồi ngươi lại treo lệch rồi, phải nghiêng sang trái một chút..."
"Chính mình treo đi." Ta liếc mắt, chuẩn bị trở về phòng thu thập hành lý còn
lại.
Đúng vậy, ta muốn rời đi.
"Sư muội, ngươi mới trở về y quán hai ngày mà thôi, tiếp tục nghỉ ngơi mấy
ngày nữa đi... Hay là, ngươi đừng đi được không?" Nhị sư huynh thấy ta lại bắt đầu
thu thập hành lý, liền vội nói.
Ta cũng không quay đầu lại đáp: "Không được."
Sáng sớm, khi Nhị sư huynh thấy ta thu thập hành lý, hắn liền chạy tới hỏi ta
muốn đi đâu. Sau khi biết được ta đang chuẩn bị ly khai y quán, hắn luôn dùng đủ mọi
chuyện nhỏ nhặt không đâu tìm ta giúp đỡ, trì hoãn thời gian ta đi. Nhưng tâm ý ta đã
quyết, không thể thay đổi được rồi. Đầu tiên ta muốn đến Tự miếu của Tam Thất đại
sư, gặp một lần vị mẫu thân mà ta đã nghe kể, sau đó, rời đi Tự miếu đi khắp mọi nơi.
Thế gian này rộng lớn như vậy, chẳng lẽ không có chốn cho kẻ như ta du ngoạn.
Trước kia ta vẫn sợ đi đường xa sẽ gặp nguy hiểm, còn bây giờ... Có lẽ chẳng còn gì
có thể khiến ta sợ hãi. Ta dự định trên đường đi sẽ làm nghề y kiếm tiền lộ phí, đi đến
đâu tính đến đó thôi.
Dù sao, muốn để cho ta quay trở về những ngày như trước, như chưa từng
quen biết Ngưng nhi, thật sự quá khó.
Nhị sư huynh lại chắn ngang đường ta hỏi: "Ngươi thật sự không trở lại sao?"
- 988 -
"Sẽ trở lại, nhưng có lẽ là sau mấy năm nữa." Ta nhún nhún vai.
Hắn thở dài: "Ngươi là một nữ hài tử..."
"Nữ hài tử thì làm sao." Ta nhíu mày, "Huống chi, ta còn nữ giả nam trang."
Nhị sư huynh lại nói: "Chính là, sau này khi ta muốn lên kinh thành thăm
Nguyệt Nhi, ai sẽ theo giúp ta a?" Đây mới mục đích thật sự của ngươi chứ gì!
"Tự. Mình. Đi." Ta kéo kéo khóe miệng, "Nơi kinh thành đó, có lẽ sau này
ta..." Cũng không đi nữa.
Rất muốn nói ra như vậy, nhưng lại không thốt lên được lời.
"Sau này cái gì?" Nhị sư huynh hỏi.
"Dù sao…" Ta khoác bọc hành lý lên vai, bước ra hướng cửa, "Bây giờ ta phải
đi, Nhị sư huynh bảo trọng."
"Sư muội a..." Nhị sư huynh lại muốn kéo ta quay lại.
"Để nàng đi đi, A Mộc." Thanh âm của sư phụ từ phía sau truyền đến.
Ta xoay người, nhìn thấy nét mặt sư phụ ngày càng già nua, thở dài nói: "Sư
phụ, đồ nhi không thể tận hiếu, thực xin lỗi."
- 989 -
"Ngươi thật sự quyết định phải như vậy sao?" Sư phụ hỏi.
Ta gật gật đầu.
"Hảo." Sư phụ nhíu mày, sau đó nói, "Ngươi... Đi đi."
"Sư phụ." Ta cúi đầu, "Cám ơn ngài đồng ý cho con..."
"Ta chỉ là đâm lao phải theo lao thôi." Sư phụ mỉm cười.
Ta ngẩng đầu, nhìn lần nữa về hướng sư phụ, cùng Đại sư huynh chẳng biết từ
lúc nào đã đứng phía sau, và Nhị sư huynh với vẻ mặt thực bất đắc dĩ, chính thức vẫy
tay từ biệt, sau đó xoay người rời đi. Có lẽ thật sự chẳng còn điều gì để ta lưu luyến,
mới có thể như vậy tiêu sái rời đi.
Không biết trên đường đi sẽ gặp bao nhiêu sóng gió... Nhưng dù có là như vậy,
ta cũng chẳng thèm để tâm. Đón một chiếc xe ngựa đi ngang, ta trực tiếp thẳng đến Tự
miếu của Tam Thất. Không hiểu vì cái gì, ta hoàn hảo suốt đường ngồi xe ngựa từ Ký
Châu trở về y quán, mà giờ trên chiếc xe ngựa xóc nảy này, đầu ta lại choáng váng
ngất ngư. Vội đưa tay vào trong lồng ngực kiếm tìm ô mai sớm chuẩn bị hảo, để ngăn
dục vọng muốn chúi người xuống phun ra của mình.
Nhưng lại gặp một miệng ngọc bội.
Ta lấy miếng ngọc bội kia ra, nhìn chữ “Ngưng” tinh tế được thêu trên bố cẩm,
lệ lại thoáng chốc chứa đầy hai mắt.
- 990 -
Gần đây, điểm khóc của ta dường như rất thấp.
"Sau này nếu gặp được người trọng yếu, có thể đem ngọc này giao cho đối
phương."
Đó là những lời Tấn Ngưng lúc ấy đã nói. Và khi ta rời khỏi Ký Châu, đây là
vật duy nhất có liên quan đến Tấn Ngưng ta mang bên người. Có lẽ cả đời này ta sẽ
vĩnh viễn không quên được người đó, vậy... Không cần quên đi, không nên bức bách
chính mình. Ai ngờ sau khi vừa khóc, đầu của ta lại càng ngất ngư, vừa xuống xe đã
tức thì nôn thốc. Xa phu nhìn dáng vẻ này của ta mà thấy thương cảm, đồng thời cũng
là thổn thức, chắc chắn thổn thức bởi vì: thanh niên bây giờ thể chất ngày càng yếu
kém, ngày càng chẳng được việc gì.
Cuối cùng khi đến được nơi, mạng ta cũng chỉ còn lại một nửa.
"Nhìn thân mình ngươi gầy yếu như vậy…" Xa phu thở dài, "Ta chỉ lấy ngươi
nửa giá tiền thôi."
Nguyên lai thân mình yếu ớt cũng có thể chiếm được tiện nghi. Mang trong
lòng tràn đầy tâm tình phức tạp, ta trả nửa tiền xe cho xa phu, nhưng phải sau hơn nửa
ngày lải nhải về các phương pháp dưỡng sinh, hắn mới bằng lòng rời khỏi.
Hết thảy đều không thay đổi.
Miếu thờ như cũ, bầu trời như cũ, rừng cây cũng là như cũ. Khi Tam Thất nhìn
thấy ta, nửa điểm kinh ngạc cũng là không có. Nhị Tứ cùng Nhất Cửu có lẽ sáng sớm
đã xuất ngoại tu luyện rồi, không hề thấy bóng dáng quanh đây.
- 991 -
Tam Thất đứng trước miếu, tăng bào vẫn là như trước chói mắt, khuôn mặt
vẫn là mãi mãi tươi cười, hắn hướng ta nhẹ giọng nói: "Ngươi đã đến rồi."
Thật sự không có gì thay đổi.
Hắn dẫn ta đi vào trong miếu, hỏi: "Ngươi là tới tìm nương ngươi."
"Không phải." Ta lắc đầu, "Ta là tới tìm nương của Tấn Ngưng."
【 122 】 Suy nghĩ của quận chúa
Ta đã nói ta sẽ hận ngươi cả đời.
Nhưng cả đời thật sự quá dài.
【 123 】Suy nghĩ của sư phụ
Không thể tưởng được đứa nhỏ này có thể vì quận chúa, làm đến nước này.
Vào buổi tối trước khi chuẩn bị rời khỏi, A Thành đã tới tìm ta, nàng muốn ta giúp viết
- 992 -
một phong thơ, để giao cho Thành phu nhân đang ở Tự miếu của Tam Thất.
"Ngài hãy viết rằng…" Nàng nhìn ta, nét mặt vô cùng bình đạm, "Lúc trước
ngài không có đổi hai đứa bé lại theo lời của nàng. Ngài trực tiếp đưa nhi đồng nàng
đã sinh hạ giao cho Vương gia, còn ta, chính là đứa trẻ cô nhi nhặt được."
Ta nghe xong, lời nào cũng không thốt được.
Lúc đầu, tín của Tấn vương gia đưa tới muốn chúng ta đi đến Ký Châu, dù
mặt ngoài là nói giúp hắn xem bệnh, thực tế chính là muốn giáp mặt ta nói chuyện của
A Thành. Ta biết, chuyện này không thể tiếp tục kéo nữa. Nhưng lại không nghĩ tới, A
Thành mang theo quận chúa từ kinh thành cũng tới Ký Châu. Khi gặp các nàng, trong
lòng ta chỉ còn lại nghi hoặc, nghi hoặc Vương gia sẽ dùng trăm phương ngàn kế nào
bức bách A Thành rời đi Tấn Ngưng. Nhất định phải như vậy sao? Không nói đến việc
hai nàng đều là nữ tử, nhưng mấy ngày qua ta nhìn và cảm nhận được —— Cảm
nhận được tình cảm của cả hai là chân thành.
A Thành từ nhỏ là một nhi đồng biệt khuất, có tâm sự gì cũng chẳng dễ dàng
nói ra. Ta để cho nàng nữ giả nam trang, nàng cũng đem mình thật sự trở thành nam tử,
điều gì cũng gánh trên mình.
Những năm gần đây, lần đầu tiên ta thật sự thấy, A Thành yêu và quý trọng
một người như vậy.
Thậm chí giờ đến ngay cả mẫu thân sinh mình cũng có thể tặng cho Tấn
Ngưng. Càng nhìn thấy nàng như vậy, ta lại càng cảm thấy đau lòng. Rất muốn ngăn
nàng lại, nhưng rồi cũng lực bất tòng tâm. Ta đã coi A Thành như nữ nhi ruột thịt,
cũng là thịt trong lòng mình, làm sao có thể ngoan được quyết tâm.
- 993 -
Nàng muốn đi xa, ta đáp ứng, nàng muốn đem thân thế của mình vĩnh viễn
tráo đổi cùng với Tấn Ngưng, ta cũng đáp ứng.
Bởi vì áy náy trong lòng làm ta không thể khước từ.
Vậy thì... Đâm lao phải theo lao thôi.
Viết xong lá thư, ta cầm nó giao cho A Thành, ngoài điều đó ta không biết nói
thêm gì nữa.
Chỉ có thể căn dặn nàng nhất định trên đường phải hảo hảo chiếu cố chính
mình.
【 124 】
Tuy rằng đã trải qua năm tháng điêu mài, nhưng khuôn mặt dần gia nua của
nàng vẫn còn dư âm thùy mị, trên tóc đã điểm không ít sợi trắng, khóe mắt lại càng
không ít nếp nhăn, nhưng giơ tay nhấc chân vẫn thực tao nhã, cùng giọng nói ôn nhu
dịu dàng, đủ để thấy được thời trẻ Thành phu nhân là một mỹ nhân có thể khiến cho
trăm ngàn nam nhân khúm núm. Ta ngồi ở bên cạnh nàng, không tự nhiên chỉnh lại
vạt áo của mình, sau đó lại ngồi thẳng lưng dậy. Tam Thất đã rời đi sau khi đưa ta vào
miếu, giờ trong phòng chỉ còn lại ta cùng Thành phu nhân.
Nàng chậm rãi mở miệng, hai mắt sững sờ nhìn ta nói: "Ngươi nói... Ngươi
- 994 -
không phải là Nhược Hề của ta?"
Nhược Hề của ta...Tại sao nghe thấy điều này lại là khó chịu.
"Ta tên Nhược Hề, nhưng không phải nữ nhi của ngài." Ta xấu hổ cười, nhẹ
giọng đáp.
"Chuyện gì, chuyện gì đã xảy ra?" Nàng nói rồi, vươn tay lên muốn xoa mặt
ta.
Ta nhanh chóng nghiêng mình, tránh khỏi động tác của nàng.
Ta không muốn cho nàng chạm.
"Ngươi, ngươi chính là con ta…" Nàng nhíu mày, xấu hổ thu tay về, "Sẽ
không sai... Sẽ không sai!"
"Ngài đừng vội." Ta thở dài, "Trước ngài xem phong thư này một chút đi, đây
là sư phụ ta... Là Lương đại phu nhờ ta giao cho ngài."
Ta lấy ra phong thư đã sớm chuẩn bị hảo, đặt tới trước mặt của nàng. Tuy cầm
thư lên, nhưng nàng chẳng vội mà mở ra xem, hai mắt vẫn là chăm chú nhìn ta. Bị
nàng nhìn như vậy, ta càng cảm thấy không được tự nhiên.
"Ngươi bao nhiêu tuổi?" Thanh âm nàng run rẩy hỏi.
"Ta, ta cùng nhi đồng của ngài cùng tuổi... Ngài quên sao?" Ta cố ý cười cười,
- 995 -
"Lúc xưa, sư phụ nhặt được trước cửa một cô nhi, chính là ta."
Thành phu nhân nhăn nhíu mày, thật lâu sau mới đưa tầm mắt xuống, mở ra
phong thơ trong tay. Lúc này ta mới trộm thở dài nhẹ nhõm, lặng lẽ đưa mắt quan sát
Thành phu nhân nãy giờ vẫn chưa dám nhìn. Đây là... mẫu thân của ta sao. Nếu ta mặc
nữ trang lên, liệu có thể xinh đẹp giống như nàng. Tấn Ngưng từng nói rằng, nếu ta
buông tóc dài xuống sẽ nhìn rất đẹp.
"Lương đại phu, hắn..." Nàng ngẩng đầu, cùng ta bốn mắt nhìn nhau, "Hắn
không có..."
Ta gật gật đầu.
Thành phu nhân đột nhiên kích động: "Con của ta, hai mươi năm nay nàng
đều bên người tên họ Tấn kia?"
"Ngài, ngài đừng kích động." Ta khoát tay, ý bảo nàng nên trấn tĩnh lại,
"Không phải trong thơ sư phụ cũng nói đến sao, sợ hoàn cảnh ở y quán đối với nhi
đồng không tốt, nên biện pháp tốt nhất có lẽ vẫn là đưa đến vương phủ. Ngài xem ta, ở
y quán một nữ hài tử luôn phải mặc nam trang, hai mươi năm cứ như vậy sống, ngài
nói như vậy là không khổ sao?"
Thành phu nhân gắt gao siết chặt bức tín trong tay, không nói gì.
"Huống chi…" Ta cười cười, "Trong vương phủ ăn ngon mặc hảo, điều gì
cũng chẳng cần lo."
Nàng lắc đầu: "Không lo ăn mặc, chỉ lo... Những chuyện so với ăn mặc còn
- 996 -
khó chịu hơn."
Ta ngẩn người, không hiểu được lời nàng nói.
"Ngươi tên..." Hơn nửa ngày, Thành phu nhân xoay đầu lại hỏi, "Ngươi tên
Nhược Hề?"
"Ách..." Tại sao lại đem thoại đề xả lên ta chứ, ta liền vội tùy tiện giải thích,
"Sư, sư phụ nói ngài thủ tên dễ nghe, không muốn lãng phí... Nên, nên đem tên này
cho ta. Nếu ngài không muốn, ta sẽ đổi?"
"Một cái tên mà thôi." Nàng khoát tay, thở dài nói, "Không cần phải lưu tâm
như thế."
Ta vội vàng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Kỳ thật ta cũng rất thích tên "Nhược Hề"
này. Nếu cho ta sửa, cũng sẽ chẳng thay đổi gì lớn a.
"Vậy còn con ta." Thành phu nhân lại hỏi, "Nàng tên là gì?"
"Nàng tên..." Ta suy nghĩ một chút, rồi thành thật trả lời, "Nàng tên Tấn
Ngưng."
Nghe xong lời ta nói, Thành phu nhân thoáng chốc sững sờ, một lúc lâu sau
nàng mới tự giễu cười cười, rồi nói: "Đây là... họ Tấn kia thủ cho nàng?"
Ta biết Thành phu nhân tên là "Thành Ngưng", cũng biết hàm ý của từ
“Ngưng” mà Tấn vương gia thủ cho con gái mình, nên không nói thêm gì nữa, chỉ là
- 997 -
gật gật đầu.
"Cần gì phải vậy chứ." Thành phu nhân nói rồi, lại cúi đầu.
"Thành phu nhân." Ta không nhịn được muốn hỏi, "Những năm qua... Ngài đã
đi nơi nào?"
Nàng nghe rồi, ngẩng đầu lên nhìn ta, hơi hơi cười nói: "Đi đến đâu, tính đến
đó."
Ta sửng sốt, đây chẳng phải cũng giống như kế hoạch ta muốn làm sao.
"Vì cái gì…" Ta cúi đầu, lại hỏi, "Không mang con của mình theo?"
Vì cái gì, cần bỏ lại ta?
"Một nữ tử đơn độc như ta… " Nàng lắc lắc đầu, trên khóe miệng là nụ cười
tự giễu, "Một mình mang theo đứa trẻ, sau đó sẽ như thế nào? Ta không thể nhường
con mình theo ta chịu khổ."
"Cho dù là sẽ chịu khổ…" Ta không nén được kích động, "Nhưng chỉ cần
chung một chỗ với thân nhân mình, không phải có thể dựa vào nhau sao?"
Thành phu nhân sững sờ nhìn ta, hơn nửa ngày nàng mới thở dài nói: "Có lẽ...
Ngươi nói đúng."
"Hãy đi thăm nàng đi." Ta nhịn không được nói, "Hãy một lần đi thăm Tấn
- 998 -
Ngưng đi, được không?"
"Đi, đi thăm nàng?" Thành phu nhân ngẩng đầu, tựa như không hiểu được
những gì ta nói.
"Nàng, nàng..." Ta cười cười, cố đè nén tình cảm đang trào lên trong lòng,
"Nàng rất muốn thấy mẫu thân mình."
Thành phu nhân lẳng lặng nhìn ta, hơn nửa ngày mới khẽ hỏi: "Làm sao
ngươi ... Biết?"
"Ta, ta cùng quận chúa rất quen thuộc a." Ta vội cười cười, "Tựa như, tựa như
thân tỷ muội, điều gì cũng tâm sự với nhau."
"Nàng nói... Nàng muốn gặp ta?" Thành phu nhân vẫn tỏ vẻ hoài nghi.
"Luôn thực hâm mộ nhi đồng nhà ai có nương lải nhải." Ta gật gật đầu, nhẹ
giọng nói, "Nếu ngài có thể một lần đi thăm nàng, nhất định nàng sẽ thực cao hứng."
Thành phu nhân lại cúi đầu, không nói điều gì.
"Nếu ngài cũng muốn nàng, hãy đi thăm nàng đi." Không hiểu vì sao, vành
mắt ta cũng bắt đầu nóng lên.
"Chính là... Cũng hai mươi năm rồi..." Thành phu nhân thấp giọng nói, rồi lại
thở dài một hơi.
- 999 -
"Cho nên càng phải nhanh chân đến thăm nàng." Ta vội nói, "Quận chúa vẫn
cho rằng mẹ mình đã sớm bệnh chết, nếu ngài nói cho nàng biết, kỳ thật ngài còn sống
trên cõi đời này, luôn luôn suy nghĩ đến nàng... Nàng nhất định sẽ, nhất định sẽ nhận
ngài."
"Bệnh chết?" Thành phu nhân nghe xong, cười lạnh nói, "Thật là mệt cho hắn
nghĩ ra."
"Đi thăm nhi đồng ngài đi?" Ta lại khuyên nhủ.
"Chính là... Ta không muốn thấy họ Tấn kia." Thành phu nhân thở dài.
"Chẳng lẽ ngài không muốn gặp con mình sao?" Ta cố chấp hỏi.
Thành phu nhân ngẩng đầu, lại nhìn ta không nói gì.
"Ngươi..." Hơn nửa ngày, nàng mới mở miệng nói, "Ngươi là vì hài tử của ta,
mới tới tìm ta sao?"
Ta sửng sốt, sau đó cười cười, không biết nên nói thế nào.
"Thật tốt." Thành phu nhân cũng cười theo ta nói, "Nếu hai mươi năm trước ta
cũng có một tỷ muội thân nhau như vậy, cũng không cần bất lực cô đơn."
Ta thật sự không biết nên nói điều gì.
"Còn ngươi?" Nàng ôn nhu hỏi, "Ngươi muốn... gặp thân phụ mẫu của mình
- 1000 -
sao?"
"Ta..." Ta sửng sốt, không ngờ nàng sẽ hỏi một câu như thế, "Ta, ta không có."
Nói rồi không tự chủ gãi gãi ót của mình.
"Lại đây, để ta ôm ngươi một lát." Thành phu nhân cười cười, "Ta thực thích
đứa trẻ như ngươi, ngươi cứ coi ta như mẹ ruột đi?"
Ngực ta như nghẹn đắng, có một loại cảm giác khó chịu đến không nói nên lời.
Để tránh cho Thành phu nhân có thể thấy biểu tình khó coi của mình lúc này, ta vội
nghiêng thân mình ôm lấy nàng. Cái ôm này một chút cũng không quen thuộc, nhưng
lại cũng thân thiết ân cần. Chẳng còn là kháng cự như vừa mới nãy, khi vừa bắt đầu
nhìn thấy Thành phu nhân, bây giờ ta thậm chí còn cảm thấy may mắn, bởi vì có thể
được ôm mẹ ruột của mình, thật có bao nhiêu hạnh phúc.
Cuối cùng Thành phu nhân quyết định, sẽ cùng Tam Thất đến kinh thành thăm
Tấn Ngưng.
"Nhược Hề, ngươi muốn đi đâu?" Trước khi ta rời đi Tự miếu, Thành phu
nhân hỏi.
Ta bĩu môi, lặp lại câu mà nàng từng nói: "Đi đến đâu, tính đến đó."
Nàng thở dài nói: "Trên đường đi ngươi phải cẩn thận. Một nữ tử vẫn là tìm
một nhà khá giả gả cho đi."
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian